smisrt.com subtitles convert tool

 


- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Rồng, Phương Anh, Tuấn Anh

 


Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 


.:. 13 Reasons Why S02E03 .:.
Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật

 


Tôi vẫn đang đợi Hannah Baker.

 


Ai cơ?

 


Sky Miller. Tôi đến đây để gặp Skye Miller.

 


Cô ấy vẫn đang hồi phục.
Họ sẽ chuyển cô ấy lên đây sau vài giờ nữa.

 


Những y tá khác cũng nói như vậy
trong suốt 7 tiếng qua.

 


Nhóc à, về nhà đi. Sáng mai hãy trở lại đây.

 


Cậu ấy sẽ ổn chứ?
Nghe này, tôi chỉ cần biết cậu ấy không sao.

 


Về nhà đi, nhóc. Mai hãy quay lại đây.

 


Tôi vẫn đang đợi Hannah Baker.

 


Hannah Baker...

 


Clay, 5 giờ sáng rồi đấy.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

 


Skye là bạn gái của con.
Nhưng tụi con vẫn chưa quan hệ, dù đã thử.

 


Cậu ấy hiện đang ở bệnh viện,
nhưng không phải vì cậu ấy cố tự sát đâu.

 


Ai đó đã đẩy con ra khỏi đường khi con đang đi về nhà.

 


Ngẫu nhiên? Có thể lắm. Ai mà biết được?

 


Con không thể giải thích cho bố mẹ bất cứ điều gì về chuyện này
vì chính con cũng không hiểu.

 


Lúc này liệu việc biết tất cả chuyện này có làm bố mẹ thấy tốt hơn hay tệ hơn không?

 


Chúng ta đã thoả thuận là sẽ nói về những chuyện như thế này.

 


Khi một ngôi nhà bị cháy,

 


mẹ sẽ thảo luận về đám cháy
hay sẽ chạy ra khỏi ngôi nhà chết tiệt đó?

 


Con cần một chiếc xe.

 


Tôi không trách Hannah gì cả.

 


Con gái với nhau là thế đấy.

 


Mọi người phán xét một người qua vẻ bề ngoài,
hay những thứ họ nghe về người ấy.

 


Họ gán cho người ấy một cái mác.

 


Tôi thấy giống như là bọn con trai
phải tự định nghĩa bản thân mình vậy.

 


Tụi nó phải chọn một nhân dạng,
để có thể trốn sau nhân dạng đó.

 


Ờ thì, đa số tụi nó là vậy.

 


Tôi nghĩ một số đứa biết sợ là như thế nào…

 


khi cảm thấy thế giới đã gán cho nó một cái mác nào đó

 


mà người ấy phải sống chung với nó suốt phần đời còn lại.

 


Nhưng đa số bọn con trai lại không biết cảm giác đó như thế nào.
Một đứa con gái độc thân thì lại biết rõ.

 


Nhìn tóc của con kìa.

 


Mẹ luôn nói mẹ thích tóc con nhiều thế nào
khi con để tóc thằng.

 


Ôi Jess. Thế nào thì con cũng vẫn đẹp mà.

 


Con yêu, mẹ biết tất cả những chuyện này
đều rất đáng sợ,

 


nhưng con sẽ làm điều đúng đắn với Hannah chỉ khi con nói ra sự thật.

 


- Không phải con đang ở toà đâu, đừng quên điều đó.
- Vâng, mẹ. Con biết.

 


Thậm chí những đứa con trai có ý tốt cũng muốn
nói cho người ấy biết người ấy là người thế nào.

 


Chào cậu.

 


Xin chào.

 


Mình… mình nhìn thấy mẹ cậu
đi về phía nhà ăn

 


nên mình đã nhân cơ hội đó đến đây.

 


- Mình nói với mẹ đó không phải lỗi của cậu.
- Không phải có một phần lỗi của mình sao?

 


Không.

 


Mình mang hoa tặng cậu.

 


Nhưng bây giờ có vẻ, à, không đúng lắm?

 


Mình không biết nữa. Có lẽ mình nên mang cho cậu
mấy con thú nhồi bông.

 


Chỗ này có một cửa hàng lưu niệm tuyệt lắm.

 


Mặt cậu làm sao vậy?

 


À, tại cái xe đạp ngu ngốc ấy mà.

 


Mình đã cố đi xuyên qua mấy cái cây lúc trời tối.
Không có gì nghiêm trọng đâu.

 


Cậu mới nghiêm trọng.

 


Cậu ổn chứ?

 


Mẹ mình chỉ phát hoảng lên thôi.
Không nghiêm trọng đâu.

 


Đó là một ca phẫu thuật.

 


Đó là vài mũi khâu thôi,
hầu hết là vậy.

 


- Chúng mình có một thoả thuận.
- Đấy là một thoả thuận ngu ngốc.

 


Cậu đã nói với mình rằng cắt tay
không có nghĩa là cậu muốn chết.

 


Mình không muốn chết.
Mình đã nói với cậu rồi và cậu vẫn không hiểu.

 


- Vậy giúp mình đi.
- Mình không thể.

 


Vì mình cũng không hiểu nổi chuyện đó.

 


Nó giống như mình có tất cả những cảm xúc này
và mình không thể kiểm soát nổi chúng,

 


giống như mình chỉ là một vị khách trong chính tâm trí của mình.

 


Và nếu mình không thể giữ hơi thở đều,
mình sẽ bùng cháy lên và nổ tung.

 


Và mình biết cậu muốn cứu mình,
và mình cũng yêu cậu vì điều đó, nhưng cậu không thể cứu mình đâu.

 


Vậy mình có thể làm gì?

 


Cậu có thể lo chuyện của cậu,
còn mình sẽ lo chuyện của mình. Không ai liên quan đến ai.

 


Chờ đã, cậu… cậu đang chia tay với mình à?

 


Mình xin lỗi.

 


Mình yêu cậu.

 


Mình biết. Chính vì…

 


Chính vì thế nên mình muốn cậu đi đi.

 


- Không công bằng chút nào.
- Chúng mình phải kết thúc thôi, Clay. Mình xin lỗi.

 


Mình sẽ không chỉ đơn giản biến mất
khỏi cuộc đời của cậu đâu.

 


Cậu đã biến mất rồi.

 


Cậu… cậu nghĩ đến Hannah, và cậu biến mất.

 


Nên lần này thực sự làm điều đó đi.

 


Nên chúng ta bắt đầu mong người khác
sẽ gắn một cái mác lên chúng ta.

 


Dyke!

 


Này, cô gái đồng tính!

 


Tởm!

 


- Đồ đồng tính!
- Lesbian!

 


Và chúng ta tự mình gắn cái mác đó.

 


Chào mừng nhập hội.

 


Đừng gây sự với mình, Ryan.

 


Này, chuyện đó sẽ xảy ra khi cậu sẵn sàng.

 


Mình thừa nhận đồng tính khi mình 5 tuổi.
Mình không thực sự có lựa chọn khác.

 


Cứ cho rằng mình sinh ra đã tuyệt vời đi.

 


- Mình vui vì cậu đã thừa nhận. - Ừ. Mình cũng thế.

 


Nếu cậu bắt đầu lái xe Subaru và mặc đồ vải flanen,
mình sẽ tổ chức một buổi can thiệp để phản đối.

 


Báo cho biết trước đấy.

 


- Khốn nạn thật, Alex.
- Ừ.

 


Ai đang làm chuyện này?

 


- Này, cậu có thể nhận ra chữ viết của ai không?
- Chúa ơi, đặt xuống đi.

 


Xin lỗi. Mình chỉ định…

 


- Mình thực sự xin lỗi, Alex.
- Vậy, không chỉ có riêng cậu trong vụ này.

 


Xin lỗi vì đã nói thế.
Chuyện đấy thật đáng tởm, mình chỉ…

 


- Chuyện này thật quá sức.
- Mình hiểu rồi.

 


Chờ chút. Tóc cậu khác quá.

 


- Đây là kiểu tóc cho phiên toà.
- Mình không thích kiểu tóc này.

 


Đã để tâm rồi.

 


Chuyện quái gì đã xảy ra với mặt cậu thế?

 


Ai đó đã tông mình ra khỏi đường tối hôm qua.

 


Ai đó trong một chiếc xe
giống như một chiếc Range Rover đen.

 


- Bryce đấy.
- Cậu không có bằng chứng.

 


- Nó biết chuyện đó không?
- Mình nghĩ chuyện đấy chẳng quan trọng.

 


Dù đó là ai, chúng đang bám theo tất cả chúng ta.

 


Mình nhận được thứ này trong hộp thư hôm qua.

 


- Chúa ơi.
- Chuyện này thật điên rồ.

 


- Tụi mình phải ngăn nó lại.
- Bằng cách nào?

 


Mình là một thằng què, còn cậu sẽ bị đánh sấp mặt nếu cậu thậm chí nói chuyện với nó.

 


Ừ, mình đã hứa với mẹ mình sẽ tránh xa nó ra.

 


Nhưng nếu nó đang nhắm vào mình,
mình có thể làm gì đây?

 


- Chào.
- Thế nào rồi các đồng chí?

 


Tụi mình có chắc là nó không?

 


Cậu bé của cậu cứ nhìn cậu đấy, Zach.

 


- Nó cần thay bỉm à?
- Câm miệng đi, Monty.

 


Sao cậu không chăm sóc nó. Dempsey.

 


Chuyện y tá yêu bệnh nhân bình thường như cân đường mà.

 


Dẹp mẹ đi.
Tớ còn chẳng thích nó, được chứ?

 


Được rồi. Mẹ cậu bắt cậu cầm sách
và chùi đít cho nó, đúng không?

 


Không, cái đit của nó chơi cho vui thôi.

 


Nếu đấy là Zach thì sao?

 


Chuyện đấy thật điên rồ. Zach đã giúp cậu đủ mọi thứ.

 


Vậy sao nó cứ đi chơi với Bryce?

 


Vì Bryce hoặc ai đó đang bảo vệ nó.

 


Nó không muốn sự thật bị lộ ra.

 


- Sao cả hai cậu nhìn mình?
- Ờ thì...

 


Chủ yếu là vì cậu ngồi đối diện tụi mình?

 


Cậu có thể nói với họ chuyện đã xảy ra với cậu ở toà.

 


Luật sư của Hannah bảo mình chỉ nên nói về danh sách Nóng bỏng và Tẻ nhạt

 


và việc mình với Hannah nghỉ chơi với nhau như thế nào.

 


Nhưng cậu biết không phải thế,
hay đúng ra là đấy không phải là tất cả sự thật.

 


- Và họ cũng biết chuyện đó.
- Nhưng việc đó chẳng liên quan gì đến vụ này.

 


Nếu cậu nói thì sẽ thành liên quan.

 


Vậy mình chỉ việc nói ra thôi à?

 


Jess, mình...

 


Nghe này. Mình biết là không dễ, được chứ?

 


Như kiểu chẳng thể quái nào mình nghĩ là dễ cả, nhưng...

 


nếu cậu nói sự thật khi họ hỏi cậu về tình bạn của cậu với Hannah,

 


nếu cậu nói với họ lý do thực sự
cậu ngừng nói chuyện với Hannah,

 


thì sự thật sẽ được phơi bày.

 


Và chuyện khốn nạn này sẽ chấm dứt.
Còn Bryce sẽ nhận thứ nó đáng phải nhận.

 


- Mình phải đi đây.
- Jess...

 


Cậu biết không, sự thật không phải lúc nào cũng khiến mọi thứ tốt hơn.

 


Cậu nên biết rõ điều đó hơn ai hết.

 


Nghe này, mình cần nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.

 


Mình cần các cuộn băng.
Cậu phải ngừng việc bảo vệ mình đi.

 


- Skye đang ở trong bệnh viện.
- Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?

 


Vì mình đã ngừng bảo vệ cậu ấy.

 


Thôi được rồi. Vậy làm việc này cho mình.
Chở mình tới phiên toà hôm nay.

 


Jessica!
Trời ơi, cậu trông tuyệt quá.

 


- Mình thích tóc cậu đấy.
- Ừ, cảm ơn.

 


À đúng rồi, cậu phải đến toà hôm nay.
Chúc may mắn nhé, cậu sẽ làm tuyệt lắm.

 


- Nghe này, về chuyện hôm qua...
- Được rồi. Tụi mình ổn mà.

 


Tuyệt. Vì con gái tụi mình phải cùng nhau mạnh mẽ mà,
cậu biết đấy. Tự mình giải quyết chuyện của mình thôi.

 


- Mình xin lỗi nếu...
- Không, không, được rồi. Mình hiểu rồi.

 


Được rồi. Tụi mình sẽ nhớ cậu ở buổi tập hôm nay đấy.

 


- Ừ, cám ơn nhé.
- Chúc may mắn!

 


Đôi khi, dường như là vậy dù mọi người có làm gì...

 


Có chuyên gì thế?

 


...thì vẫn có người vẫn nhìn mọi người theo cách họ muốn.

 


Liên hệ báo giá dịch thuật đa ngôn ngữ qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 


Ai đã làm chuyện này?

 


Này, cậu không sao chứ?

 


Gì đây? Sao cậu cứ theo tớ? Để tớ yên.

 


Cậu nghĩ cậu ấy sẽ nói chứ?

 


- Sao cậu ấy phải nói?
- Vậy sao cậu lại nói?

 


Cậu không mệt mỏi chuyện che giấu à, Marcus?

 


- Có lúc nào cậu muốn nói ra sự thật không?
- Có nhiều hơn một sự thật.

 


Không, mình không nghĩ có sự thật nào khác đâu.

 


- Hôm nay lại nhiều áp lực hơn.
- Cô biết đấy, cô có thể nói với họ.

 


Tôi không nghĩ vậy.

 


Cô càng đợi lâu, càng khó để công bố câu chuyện.

 


- Đấy không phải cách tôi làm việc, Jackie.
- Cô có thể biến nó thành cách của cô.

 


Cô đang nói thay cho Hannah,
và hàng ngàn cô bé giống con gái cô.

 


Jessica Davis sẽ đến vì Hannah.
Nó là một đứa trẻ ngoan.

 


Và con bé cũng rất cởi mở về văn hoá phân biệt giới tính ở trường.

 


Quan trọng hơn cả, con bé là bạn của Hannah.

 


Nhưng thậm chí khi mọi thứ trở nên thực sự khó khăn,

 


tất cả những gì mọi người cần là một người bạn giúp mình vượt qua.

 


Thằng thiểu năng.

 


Này.

 


Nếu may mắn, mọi người còn có thể tìm ra hơn một người bạn như thế.

 


Toby, Eric, Chad, đây là Tyler,

 


bạn học ở "lớp học chết dịch" của tớ và một kẻ bơ vơ cực đoan.

 


- Thế nào rồi?
- Chào Tyler.

 


- Chào.
- Cậu chụp ảnh à? Siêu cổ điển đấy.

 


Ừ. Thì...

 


Tớ không biết nữa. Có thứ gì đó ẩn chứa trong một bức ảnh, như là cảm nhận nó, tớ không rõ nữa.

 


Ừ. Không, giống như... lật qua từng trang cuốn album ảnh

 


thay vì lướt ảnh trên điện thoại.

 


Ừ, chuẩn luôn.

 


- Ờ... tớ là Tyler.
- À tớ biết rồi. Mackenzie.

 


Yên lặng đi, lũ dị.

 


Mọi người sẽ tìm thấy những người bạn nhìn xuyên qua những cái mác gán cho mình.

 


Mình lo được.

 


- Cám ơn đã cho tụi mình đi nhờ, Tony.
- À, mình đi với các cậu luôn.

 


Nhưng cậu ở trong danh sách nhân chứng.
- Họ sẽ kiểm tra đấy.

 


Không. Mình dùng căn cước của anh trai.

 


Mình không ngủ 2 đêm rồi.

 


Mình chỉ muốn biết mình sẽ thấy gì ở đó.

 


Nếu cậu cũng nằm trong danh sách thì sao?

 


Mình sẽ vẫy cái gậy của mình và khóc.
Chiêu đó ở đâu cũng hiệu quả.

 


Chờ chút. Mình cá là có lối đi cho người khuyết tật.

 


Không nghĩ cậu sẽ nói "khuyết tật".

 


- Cầm tay mình đi.
- Đệt hai cậu.

 


Cháu tìm thấy những người bạn này.

 


Cái danh sách đó đã làm rối tung mọi thứ lên.

 


Danh sách này có phải là điển hình cho những gì
cháu đã trải qua ở trường Liberty không?

 


Vâng.

 


Hannah bị gắn mác là một con đĩ.
Danh sách đó chỉ làm mọi thứ tệ hơn.

 


Sự thật thì chẳng quan trọng.

 


Đó chính là thứ họ đối xử với học sinh nữ ở trường của chúng cháu.

 


Ý cháu là, cháu tìm thấy những thứ này...

 


mới chỉ sáng nay, ở lớp học toán...

 


Phản đối! Những bức ảnh đó không được công nhận là bằng chứng.

 


Họ chỉ cần chụp một bức ảnh là đủ để định nghĩa con người

 


rồi sau đó việc chứng minh mọi người đã sai trở thành công việc của mọi người.

 


Đây chính là thứ họ đã làm với Hannah,
và giờ họ đang làm với cháu.

 


Trật tự! Trật tự!

 


Tôi không thể tin ông ta cho chúng vào.

 


Bọn chúng dễ kích động,
nhưng chúng nó có liên quan.

 


Dennis.

 


Con bé là cô gái trong cuộn băng thứ 9.
Hỏi cô bé đi. Tôi biết chính là nó.

 


Tôi không thể hỏi cô bé điều đó, Olivia.
Việc này không liên quan.

 


Nó cũng liên quan như những bức ảnh vậy.

 


Nó cho thấy cách nam sinh đối xử
với nữ sinh ở trường,

 


và nhà trường biết việc đó.

 


Nhưng chuyện đó không diễn ra ở trường.
Và Bryce không có trong phiên toà.

 


Được rồi,
cả hai bên sẽ cho phép sử dụng những bức ảnh này,

 


bây giờ, đưa hình ảnh của nguyên đơn 12
vào danh sách bằng chứng.

 


- Cô Struh!
- Cháu Davis, cháu đã báo cáo những bức ảnh này lên nhà trường chưa?

 


- Chưa.
- Vậy cháu đang nói rằng

 


cháu mong nhà trường sẽ có động thái
để bảo vệ cháu,

 


nhưng cháu lại không báo cho họ khi một sự việc

 


họ có thể bảo vệ cháu khỏi sự việc này diễn ra?

 


Nếu cháu cảm thấy có thể tin tưởng nhà trường, có lẽ cháu đã nói.

 


Có thể Hannah cũng đã nói. À, đúng rồi.
Bạn ấy đã nói và hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

 


Phản đối nhân chứng không trả lời đúng câu hỏi.

 


Bồi thẩm đoàn sẽ bỏ qua câu trả lời mới nhất của nhân chứng.

 


Cháu Davis, cháu đã báo cáo danh sách Nóng bỏng và Tẻ nhạt lên nhà trường chưa?

 


- Chưa.
- Bởi vì thật ra,

 


không phải vì danh sách đó mà cháu nghỉ chơi với nạn nhân, đúng không?

 


Đúng mà.

 


Cháu có biết ai đã viết tên cháu và tên của Hannah vào danh sách không?

 


- Có.
- Ai vậy?

 


Và có phải là Alex Standall từng là bạn trai của cháu

 


và Hannah đã ghen tị với điều đó?

 


Không. Ban đầu tất cả chúng cháu là bạn.

 


Từng có thời nếu mọi người nhìn thấy một người,
mọi người sẽ nhìn thấy cả ba.

 


Nếu cậu chờ những thứ giống như khoảnh khắc hoàn hảo để dựng nên nụ hôn đầu tiên,

 


cậu sẽ chết mà vẫn còn trinh đấy.

 


- Mình chỉ muốn nụ hôn đầu thật đặc biệt thôi mà.
- Tiêu chuẩn của cậu cao vãi luôn.

 


Cậu cần hạ thấp chúng xuống như bọn tớ này.

 


Được rồi, chờ đã.
Tớ cũng chưa bao giờ hôn ai luôn.

 


- Xỉn sớm quá đấy.
- Uống đi, Hannah.

 


- Sprite mà.
- Sprite dởm đấy.

 


- Thực ra là Twist Up.
- Mẹ cậu thật rẻ tiền.

 


- Thô lỗ quá đấy
- Tên Twist Up là kiểu đếch gì thế?

 


Chuyện này thành trò chơi từ khi nào thế?

 


Được rồi. Mình chưa từng hôn bạn thân bao giờ.

 


Và mình không thực sự thích cái thứ đồ uống dởm này, nên...

 


Ờ thì, chúng mình đều là bạn thân của nhau.

 


Mối quan hệ của hai đứa cháu dần nóng lên.

 


- Mình hứa...
- Ôi đệt.

 


- Cậu sao thế, đồ hâm này?
- Mình nghĩ cậu ấy nghỉ vào thứ Tư.

 


Nhưng cháu vẫn cố tế nhị với Hannah.

 


- Đến quán Monet đi.
- Ôi trời, thoải mái đi.

 


Cậu ấy không thích mình đâu, Jess.

 


Cậu nghe luật của bọn con gái bao giờ chưa?
Chuyện cậu thích cậu chẳng quan trọng.

 


Vậy, tụi mình làm gì đây?

 


Mình sẽ ra trước,
còn cậu chờ khoảng 3 phút.

 


Và khi Hannah bảo cậu là mình ở trong rạp,
chỉ cần nói kiểu như "Ôi trời, thế giới thật nhỏ bé".

 


- Được không?
- Thật á?

 


Hàng ghế 9. Hẹn gặp cậu ở đó.

 


- Được rồi, mình xí ghế giữa.
- Cứ mơ đi.

 


Nhưng tất nhiên, Alex không chịu chờ.

 


Cậu ấy không biết một cô gái sẽ cảm thấy như thế nào.

 


- Ừ, tụi mình chỉ là đang đi chơi.
- Với nhau.

 


Ừ mình thấy rồi. Làm ơn trả 10 USD.

 


Cám ơn.

 


Này, nếu cậu muốn, lát nữa 3 bọn mình
có thể đi uống cafe cùng nhau.

 


À, mình không muốn xâm phạm buổi đi chơi của các cậu.

 


Xâm phạm? Cứ làm như cậu chưa làm thế bao giờ.

 


Jess, tụi mình sẽ lỡ trailer phim mất.

 


Đi đi. Thưởng thức bộ phim nhé. Mình...
Các cậu biết đấy, bọn mình đi chơi lúc nào cũng được.

 


Chúa ơi, cậu lúc nào cũng làm mình khó xử.

 


Đệt mợ cái luật con gái.
Hannah chẳng thèm quan tâm thứ vớ vẩn ấy đâu.

 


Mình đoán thế.

 


- Cậu ấy trông vẫn ổn mà, đúng không?
- Ừ.

 


Tụi mình có thể tận hưởng buổi hẹn hò thực sự đầu tiên được không, làm ơn đi?

 


Thực ra, Hannah cũng khá ổn với chuyện đó.

 


Dù cháu đã ưu tiên chọn một bạn trai hơn là tình bạn với một bạn gái.

 


- Cám ơn.
- Vậy, hai cậu bắt đầu từ khi nào...

 


Ờm... Mình không rõ. Không lâu trước đây.

 


Sau buổi tụi mình đến chơi nhà Jess tối hôm trước, mình đoán thế.

 


Vậy, sau khi chúng ta hôn,
cậu đã chọn cậu ấy?

 


Không phải thế. Chỉ là...
bọn tớ có thêm điểm chung.

 


Vậy cậu tìm cách quan hệ
với cậu ấy hay muốn làm gì?

 


Gì cơ? Không. Với lại,
sao cậu quan tâm tới việc đó?

 


Vì vài tuần trước, chúng ta
là bạn thân, chia sẻ tất cả bí mật,

 


còn giờ, dường như, các cậu
có các bí mật mới mà không có tớ.

 


Không phải mọi thứ
đều xoay quanh cậu, Hannah.

 


Tớ đã nhầm về việc Hannah thấy
bình thường với chuyện ta hẹn hò.

 


Cậu ấy như kiểu suy sụp tại quầy phục vụ đồ ăn nhẹ.
Cậu ấy hoàn toàn ghen tị, ám ảnh.

 


- Im đi, thật hả?
- Ừ.

 


- Cậu ấy đã nói gì?
- Nhiều lắm. Cậu ấy bị tổn thương.

 


Nhưng Jess, tớ không muốn chia tay
vì sự phóng đại của người khác.

 


Không bao giờ.

 


Nhưng có lẽ ta nên lùi lại cho tới khi
cậu ấy vượt qua được nó.

 


- Suỵt!
- Ừ.

 


- Này.
- Cảm ơn cậu.

 


Từ thời điểm đó, Alex và cháu
đã giữ mọi chuyện bình thường.

 


Nhưng khi Hannah phát hiện cậu ấy
làm danh sách đó, việc đó quá sức với cậu ấy.

 


Vậy cháu đổ lỗi cho danh sách Nóng bỏng hay Tẻ nhạt
và văn hóa tại trường Liberty

 


chứ không phải
do lòng đố kỵ của Hannah

 


đã kết liễu tình bạn của cháu sao?

 


Không phải. Do danh sách đó.

 


Sau khi chia tay với Alex, tình bạn
của cháu với Hannah có trở lại không?

 


- Không.
- Vì cháu đã bắt đầu

 


- hẹn hò với Justin Foley?
- Không phải.

 


Vậy cháu không hẹn hò
với Justin Foley à?

 


- Cháu có hẹn hò...
- Hannah đã ghen tị với cháu và Justin,

 


như bạn ấy đã ghen tị
với cháu và Alex, phải không?

 


- Không, chuyện đó không đúng.
- Sao cháu biết được?

 


- Jessica, sao cháu biết được?
- Sao cháu biết được?

 


Jessica, không phải Hannah Baker
đã ghen ghét, hận thù

 


- khiến tình bạn của cả hai tan vỡ?
- Không.

 


Bên nguyên đơn khẳng định
do danh sách Tẻ nhạt hay Nóng bỏng

 


nhưng đơn giản là do lòng đố kỵ
của chính Hannah, có đúng không?

 


Không có lý do khác, phải không?

 


Jessica.

 


Jessica? Có lý do nào khác
mà chúng ta chưa đề cập không?

 


Không. Không có lý do khác.

 


Cô hiểu rồi.

 


Không còn câu hỏi nào nữa.

 


- Tớ phải đi đây.
- Cậu đi sao? Cậu ấy chưa xong mà.

 


Tớ nghe đủ rồi.

 


- Phải, tớ cũng thế. Cậu đi không?
- Tớ sẽ đi khi Jess xong.

 


Cậu đã hôn Hannah thật sao?

 


Phải. Là chuyện bạn bè.

 


- Cháu xin lỗi. Cháu rất xin lỗi.
- Không sao.

 


Không, Hannah từng là bạn cháu.
Cháu chỉ muốn giúp cậu ấy.

 


Cháu đã giúp rồi, cháu yêu ạ.

 


Jessica.

 


Có điều gì...

 


- Cháu có gì muốn kể với cô không?
- Gì ạ?

 


Tất cả chúng ta đều tập trung vào Hannah,
có khi ta nên lo lắng cho cháu.

 


- Không, không. Cháu... ổn.
- Cô vừa nghe băng ghi âm.

 


Cô... vừa nghe băng ghi âm.

 


Cháu xin lỗi, cháu... nên đi.

 


Jess.

 


Tớ không làm được.

 


- Tớ giúp gì được không?
- Cậu có thể rời đi.

 


Này, xin lỗi, tôi đang tìm Skye Miller.
Trước đó tôi đã ở đây.

 


- Cô ấy được chuyển đi rồi.
- Sang tầng khác sao?

 


- Sang cơ sở khác.
- Gì cơ? Ở đâu?

 


Này, nhóc, tôi xin lỗi. Tôi không nói
cho cậu được. Chỉ có gia đình thôi.

 


Sao anh cho rằng gia đình cậu ấy
quan tâm về cậu ấy hơn tôi chứ?

 


Tôi không cho rằng.
Mà là luật pháp.

 


Phải rồi.

 


- Cô ấy an toàn. Đó là chương trình tốt.
- Cái anh không kể cho tôi được sao.

 


Dù gì đi nữa, cái cô ấy sẽ trải qua
không liên quan tới cậu.

 


Cậu không phải bạn trai đầu tiên
ngồi ở đây cả đêm,

 


tự hỏi đã làm gì
khi không phải do mình hết.

 


Không phải lỗi của cậu.
Cho cô ấy chút không gian, nhóc.

 


Và cho bản thân nghỉ ngơi.

 


Bạn vừa liên lạc với Skye,
hãy để lại tin nhắn.

 


Skye. Ừm, lại là tớ đây. Tớ...

 


Tớ đã ghé qua nhà cậu,
nhưng không có ai ở nhà.

 


Cậu đang ở đâu?
Họ đã chuyển cậu đi đâu?

 


Tớ chỉ... làm ơn cho tớ biết
cậu không sao nhé.

 


Tớ hứa, tớ sẽ không tìm cách
nói chuyện hay làm gì hết. Tớ chỉ...

 


Tớ muốn biết cậu vẫn ổn.
Được chứ?

 


Tạm biệt.

 


Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com

 


Tớ thấy tiếc cho Skye.

 


- Không đâu.
- Thật đó.

 


Mỗi ngày có điều mới với cậu.
Điều mà tớ không biết.

 


Đầu tiên là chuyện Tyler
và giờ cậu đã hôn cả nửa trường.

 


- Thật sao, cậu tin điều đó?
- Justin, Courtney, Alex...

 


- Và cậu.
- Đúng, tớ còn nhớ, cảm ơn.

 


Thì sao, tình cảm của cậu
bị tổn thương

 


và cậu tức giận với tớ
và tức giận với Jessica,

 


cậu nhớ Skye và cả thế giới
chết tiệt này đều bất công.

 


Kết luận khá hay đó.

 


Cậu không phải kẻ ngồi không
và chờ người khác tìm giải pháp.

 


Tớ có thể làm gì khác hả?

 


Tớ có lời thú tội chết tiệt
của nó, Hannah.

 


Và tớ phải tới bệnh viện,
ta đã thảo luận việc đó chưa?

 


Sự thật là đêm hôm kia
tớ đã chảy máu?

 


Mẹ tớ muốn bắt nó
vì đã đánh tớ nhừ tử.

 


Trừ việc tớ đã tới nhà nó
để mua thuốc và tớ bị đuổi vì nó

 


nên không thể làm việc đó.

 


Nhưng việc đó không sao vì tớ đã có
lời thú tội của nó, phải không?

 


Khi cậu có thể hạ gục tên hiếp dâm,
chảy máu một chút có là gì?

 


Sau đó, trường học nghe được vụ đó,
tất cả luật sư nghe được vụ đó,

 


và không ai hành động gì.

 


Vì không có bằng chứng,
không có ADN.

 


Họ chỉ có lời buộc tội của cậu
và cậu thì...

 


Tớ chết rồi.

 


- Nó sẽ thoát tội.
- Nhưng nó không được thoát.

 


Đừng ngồi không
vì cậu giận dữ.

 


Được chứ? Hay e sợ.
Đừng để Bryce thoát tội.

 


Cậu sẽ hối hận
tới cuối đời.

 


Nghe này, Jessica là bằng chứng
mà vấn đề đang trở nên xấu hơn.

 


Lời khai của con bé rõ ràng. Tin tôi đi,
hội đồng xét xử đã nghe tôi gửi lần nữa...

 


Anh biết hội đồng xét xử còn nghe được gì?
Rằng con gái tôi là đứa đố kỵ à.

 


Và mới hôm nay thôi.
Anh nghĩ họ sẽ quên việc đó sao?

 


Cô Baker, tôi là Austin James
ở báo Evergreen County Register.

 


- Chúng tôi đang tường thuật trực tiếp...
- Tôi biết anh là ai.

 


Hôm qua, anh đã viết rằng con gái tôi

 


là "kẻ thích phô trương
với lòng tự trọng thấp".

 


- Olivia...
- Để cô ấy nói.

 


Nghe như "kẻ thích phô trương" đã trải qua
giai đoạn khó khăn tại trường Trung học Liberty.

 


Nghe như con bé đã lợi dụng bạn mình.
Nhưng con bé đó không phải con gái tôi.

 


Được rồi, đó không phải
Hannah Baker thật sự, được chưa?

 


Đó là nhân vật mà luật sư
của bị cáo đã tạo ra,

 


một cô gái có cuộc sống hạn hẹp, dường như,

 


bạn cùng lớp
còn không thể nói về con bé.

 


Hannah không phải kẻ nói dối,
gái hư hay đứa xấu tính.

 


Nó là người bạn tốt
và sẵn sàng giúp đỡ bạn nó.

 


Vấn đề là không ai giúp nó.

 


Tôi hiểu. Olivia, thế còn cô?
Bạn bè không sẵn lòng giúp đỡ cô, phải không?

 


Đủ rồi đó. Đi nào.

 


Con trai thoải mái hơn?

 


Tớ nghĩ vậy.

 


Tớ không biết.

 


Chết tiệt! Cậu biết bóng cong
của cậu ta sẽ cản tớ, Dempsey!

 


Đừng ra lệnh nữa.

 


- Đó không phải bóng cong, anh bạn.
- Cậu đùa tớ à.

 


- Bóng xoáy.
- Thật sao?

 


- Tớ có vấn đề gì đây?
- Tớ nghĩ ta đều biết, anh bạn.

 


Không. Việc này không liên quan
tới cậu ấy, được chưa?

 


Mẹ tớ bảo cậu được gọi đi
làm chứng cho trường.

 


- Bà mẹ chết tiệt của tớ...
- Sao cậu không bảo tớ?

 


Không muốn việc đó được báo cho
bạn thân mới của cậu.

 


Alex và tớ, bọn tớ không thân thế.
Bọn tớ không tán nhảm.

 


- Còn ai biết nữa?
- Bố mẹ tớ. Luật sư của bọn tớ.

 


Này, nếu mấy người
muốn thổi kèn cho nhau,

 


- có chỗ làm đó, biết chứ?
- Ừ. Nhà của Monty.

 


Người khác không cần biết.
Tớ ủng hộ cậu.

 


- Ừ. Không, tớ biết điều đó, anh bạn. Cảm ơn.
- Biết rồi.

 


- Anh có một năm ấn tượng đó.
- Ừm, Phải. Anh có thể nói thế.

 


- Hai vụ tự tử.
- Một vụ.

 


Một vụ cố ý.
Và cậu ấy đang hồi phục.

 


Mọi người xung quanh đây
đang xem phiên tòa xét xử đó.

 


Phụ huynh quy trách nhiệm cho nhà trường...

 


- Chúng tôi chịu trách nhiệm phải không?
- Ở mức độ nào đó. Nhưng vẫn có giới hạn.

 


Phải, luôn có giới hạn.

 


Anh có cân nhắc trì hoãn tìm việc
cho tới khi phiên tòa kết thúc không?

 


Có. Nhưng tôi còn phải chu cấp cho gia đình.

 


Và tôi là nhà giáo giỏi.
Tôi quan tâm tới trẻ con.

 


Sao không ở lại trường Liberty?

 


Tôi đã hi vọng...

 


làm tốt hơn.

 


Tìm một nơi mà tôi có thể
tạo nên sự khác biệt, anh hiểu chứ?

 


Khiến cuộc sống của bọn nhỏ tốt đẹp hơn.

 


Nhưng ta chỉ có thể
làm có nhiêu đó, phải không?

 


Ta không thể lên mạng,
ta không thể về nhà với chúng mỗi tối.

 


Ta chỉ ở dạy bọn trẻ có vài tiếng một ngày,
ta không thể ở khắp nơi.

 


Phải, tôi từng nghĩ thế
nhưng tôi không còn nghĩ thế.

 


Tôi nghĩ ta có thể cố gắng.
Cảm ơn anh đã dành thời gian.

 


Anh đã bảo em lẽ ra ta
nên kéo nó khỏi ngôi trường đó.

 


Sau đó thì sao?
Giữ nó ở nhà tới cuối đời à?

 


Ta không thể tin tưởng trường đó.

 


Nếu ta không thể tin tưởng con gái ruột của mình
tới tìm ta khi nó bị quấy rối,

 


sao chúng ta có thể bảo vệ con, Jessica?

 


- Jessica?
- Gì ạ?

 


Con yêu, sao con không nói
với bố mẹ rằng con bị quấy rối?

 


Con không biết.

 


Còn nhóm thì sao?

 


Con nói chuyện với một trong số
những người sống sót được không?

 


Trời ơi, bố, con ghét từ đó.

 


Người sống sót? Con chỉ là con.

 


Con hiểu rồi.

 


Tớ đột nhiên nhớ về đồn cảnh sát.

 


Khi bố bắt tớ đi,
sau khi tớ bảo ông ấy về đêm đó.

 


Và tớ đã bảo họ tớ không thể nhớ ai
đã làm việc đó.

 


Tớ không thể kể cho họ đó là Bryce
vì tớ biết họ sẽ không tin tớ.

 


Nhưng điều đó không đúng.
Bọn tớ tin cậu.

 


Nếu cậu tớ chỗ cảnh sát,
bọn tớ có thể hỗ trợ cậu.

 


Không được đâu.
Cậu đâu từng ở đó.

 


Hannah mất rồi và cậu ấy dễ thương,
nhạy cảm và da trắng.

 


Nhìn họ đang làm gì với cậu ấy đi.
Cậu không hiểu à?

 


Tớ không phải kiểu nạn nhân
chống lại Bryce Walker.

 


- Không phải khi lời hắn nói phản lại tớ.
- Nếu Justin đã ở đây thì sao?

 


Nếu Hannah đã ở đây?
Cậu ấy mất rồi và Justin có lẽ cũng thế.

 


Cậu nghe được tin gì
về cậu ấy không?

 


Tớ phát mệt
khi nói về việc này, Clay.

 


Tớ phát mệt khi nghĩ về nó
từng giây từng ngày.

 


- Tớ biết.
- Không đâu. Cậu không hiểu.

 


Tớ phát mệt khi nhìn chằm chằm
vào tủ quần áo, tự hỏi người ta sẽ nghĩ gì.

 


Tự hỏi tớ có thể mặc gì để che
gần hết làn da.

 


Tớ có thể giấu mình trong cái gì.

 


Nancy, tớ luôn yêu cậu.
- Sid

 


Ôi, cháu cần thái hành mạnh hơn, Tyler.

 


Cháu xin lỗi, mẹ cháu thường làm việc này.
Cháu không biết mình đang làm gì.

 


Đưa chú nào, đưa chú nào.

 


Mấy bà mẹ để cho lũ nhóc của mình trở thành
những người đàn ông chưa sẵn sàng cho cuộc sống,

 


thật là thảm họa.

 


Không, cái trường Trung học Liberty mới là thảm họa.

 


- Chuẩn rồi!
- Hôm nay tụi "con tiết học chết dịch"

 


và bà ta thu mất cuốn ''The Lottery'' của bố rồi
vì nó "cổ súy bạo lực".

 


Sao cơ? Chắc hẳn cô giáo chưa đọc kỹ.

 


Vấn đề đấy ạ. Bà ấy còn chưa đọc cơ.

 


- Cái gì?
- Đấy là phong cách trường Liberty mà.

 


Vâng. Cấm một đống sách và cũng không được ăn mừng khi mấy gã bóng rổ làm được một cú đẹp mắt.

 


Bố cũng từng phải trải qua mấy thứ vớ vẩn như vậy rồi.

 


Vậy sao ạ?

 


- Bị đổ oan, tra tấn tinh thần
- Lẽ ra con phải chiến đấu lại mới đúng.

 


Chẳng có sức mạnh gì thì khó lắm.

 


Ai nói mấy đứa không có sức mạnh?

 


- Thế giới ạ?
- Thế thì đừng có nghe lời thế giới.

 


Chỉ vì cháu không thuộc về thế giới của chúng
mà chúng muốn trừng phạt cháu, đừng để chúng làm vậy.

 


Anh hùng thật sự giải quyết mọi vấn đề.

 


Nghe như phản động ấy. Nhưng phải.

 


- Chào.
- Mừng là em tham gia cùng tụi này.

 


Đừng có cáu bẳn thế chứ, Cy-Cy.

 


- Nhiệm vụ của con là làm salad.
- Được ạ.

 


- Chào, Tyler.
- Chào em.

 


- Xin lỗi bố con tới trễ.
- Không sao đâu.

 


- Ủa chờ đã, vậy hai người...
- Bệnh cao su kinh niên. Em phải sống với nó thôi.

 


Vài người ví vụ kiện này như cuộc săn lùng phù thủy,

 


nhưng tôi tin con trai chúng tôi sẽ mang đến sự ngay thẳng và trung thực,

 


như điều đã mang thằng bé vào Harvard vào phiên tòa ngày mai.

 


Lạy Chúa lòng lành, xin Người
hãy ở cùng thằng bé vào phiên xét thẩm.

 


Chúng con tin Ngài sẽ luôn dìu dắt chúng con.

 


- Chúng con tin...
- Con cảm ơn bố!

 


Giờ nhà mình lại ngồi nhét mấy cái phong bì đó được chứ?

 


Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến cuộc bầu cử rồi.

 


Bố phải cầu nguyện ư?
Con nghĩ bố không cần phải lo.

 


Bố không lo về con. Bố biết con là người thế nào
nhưng bố cũng biết tình hình bên ngoài ra sao.

 


Họ có thể biến nạn nhân thành kẻ ác,
biến một con quái vật thành kẻ tử đạo.

 


Con hứa chuyện này sẽ không ảnh hưởng
đến cuộc bầu cử đâu bố à.

 


Không phải bố đang lo về cuộc bầu cử, con trai.
Bố đang lo lắng muốn bảo vệ cho con.

 


Nghe này, luật lệ rất khác với chúng ta.

 


Phải thông minh, nhớ nhé, phải khiêm tốn,

 


và đừng để họ dẫn dụ con theo cách họ muốn.

 


- Phải thật vững vàng, được chứ?
- Vâng!

 


Cậu vẫn cần phải thở đấy.

 


Đệt mợ.

 


Còn chửi được tức là còn thở được.

 


Này này, vẫn còn 10 phút nữa.

 


Cậu không chỉ đang lừa dối bản thân đâu mà còn lừa dối tôi nữa.

 


Và, cậu biết đấy, nhân viên quản chế của cậu nữa.

 


- Xin lỗi nhưng... tôi phải đi bây giờ.
- Một lời mời mọc khó cưỡng sao?

 


- Buồn cười đấy.
- Sao lại buồn cười?

 


- Vì tôi vừa bị đá tháng trước.
- Cậu? Bị đá?

 


Tin hay không thì tùy.

 


Cô nàng ngu ngốc nào lại để tuột mất cậu chứ hả?

 


Anh chàng ngu ngốc?

 


Ừ, anh chàng.

 


Gã đó ngu thật đấy.

 


Làm thế mẹ nào mà tớ biết được

 


cách tìm ai đó trong thành phố chứ?

 


Tớ không biết, ý tớ là, anh em của cậu?

 


- Tớ chỉ nghĩ vậy thôi...
- Sao?

 


Cậu đang nhờ người bạn da màu của cậu
làm hoa tiêu trên phố hả?

 


Sao cơ? Không, ý tớ là hoàn toàn không phải.

 


Nói như thế là phân biệt sắc tộc sao?
Tớ không phải đứa phân biệt sắc tộc. Có phải không?

 


Được rồi, đừng có tự lảm nhảm một mình.
Tớ không có hứng đâu.

 


Nghe này, tớ biết tớ và cậu không thường
nói chuyện một vài tháng gần đây

 


và cảm tưởng như mọi chuyện sắp đến hồi chấm dứt.

 


Nhưng không đâu.

 


Được rồi cậu muốn tìm Justin.
Sao mà cậu biết được Justin muốn được ai đó tìm thấy chứ?

 


Cậu ta liên lạc với Jess.

 


- Thật sao?
- Ừ, cậu ta gửi cho Jess một tấm thiệp.

 


Jess không biết là tớ biết nhưng nếu
mình tìm được Jess, cậu ấy sẽ có một nhân chứng.

 


Và cậu ấy có thể tố cáo Bryce.

 


Rồi thì sao? Ta đưa cậu ta
đến trước mặt cô Baker để cậu ta thú tội?

 


- Ừ... ý tớ là... đấy là mục tiêu.
- Nhưng liệu cô ấy có muốn không?

 


Cô ấy đã hỏi chúng ta bao nhiêu lần về Bryce rồi?
Về cuộn băng số 9?

 


Cô ấy sẽ không lần tìm Bryce nếu luật sư không nói chuyện với cô ấy.

 


Được rồi, mình có thể nói chuyện với nhân viên quản chế của tớ.

 


Ông ấy hay giải quyết mấy vấn đề
của tụi trẻ vô gia cư và bỏ nhà đi bụi.

 


Thấy chưa, tớ biết cậu sẽ có cách mà.

 


Tớ chỉ nói vậy thôi.

 


Tôi không nhận ra cậu ta.
Thử tìm ở mấy nơi trú ẩn trong thành phố chưa?

 


Đã qua năm chỗ rồi.
Chú chắc chú không nhận ra cậu ta chứ?

 


Có thể cậu ta đang mặc một cái áo khoác đồng phục màu xanh.

 


- Cậu ta từng học ở Trung học Liberty.
- Chờ đã, khoác đồng phục. Có rồi.

 


Cậu ta từng ở đây mấy hôm ngày vài tuần trước.

 


Cậu ta khục khặc với một đứa trong đám con gái
nên phải đuổi cậu ta đi.

 


Tụi cháu nói chuyện với bạn ấy được chứ?

 


Thử xem.

 


Cậu ta ngủ ở đây một tối, chưa bao giờ trừ tối đó,

 


nhưng sau đó cậu ta lôi mấy tên
khốn nạn cùng hội với cậu ta về đây.

 


Cậu ta bắt đầu gây sự với hai đứa bạn của tớ,

 


gọi họ là bê đê rồi rác rưởi.

 


Lewis bị đuổi ra khỏi nhóm trượt băng vì thừa người.

 


Chúng tôi nói Jacket có thể ở lại nhưng
hai cậu ta rất thân thiết nên cũng bỏ đi.

 


Không nhìn thấy cậu ấy từ hôm đó.

 


Liệu cậu có biết nhóm trượt ván đó ở đâu không?

 


Liên hệ báo giá dịch thuật đa ngôn ngữ qua
WTranz@hotmail.com - 0981.230.396

 


Chúa ơi.

 


- Có người sống ở đây thật sao?
- Rõ quá rồi.

 


Xin lỗi.
Chúng tôi đang tìm một người bạn.

 


Cậu thấy cậu này bao giờ chưa?

 


Chưa.

 


Được rồi, cảm ơn!

 


Xin lỗi, chúng tôi đang tìm một người bạn.

 


Xin lỗi, chúng tôi đang tìm bạn.

 


Mọi người nhìn thấy cậu này bao giờ chưa?

 


Tony, chúng ta trông như đám tọc mạch ấy.

 


Được rồi.

 


Giúp tớ với.

 


- Tony.
- Sao cơ?

 


Có chút tiền lẻ không?

 


Mua tin. Chúng ta cần phải mua tin.
Cậu có chút gì không?

 


Tớ còn lái xe đấy.
Cậu không có chút tiền mặt nào sao?

 


Không. Tớ sẽ trả cậu cả gốc lẫn lãi vào ngày mai.

 


Cậu nhìn thấy cậu ta bao giờ chưa?

 


Chắc là rồi.

 


10 USD đã giúp cậu nhớ ra chưa?

 


Tôi nghĩ 20 USD tôi sẽ nghĩ thông hơn đấy.

 


- Cậu ta đây rồi!
- Justin! Này, Foley!

 


Foley!

 


- Này, này, anh lấy chiếc áo khoác này ở đâu?
- Quái gì cơ?

 


Mày nghe cậu ấy nói rồi đấy.
Cái áo khoác. Mày lấy ở đâu?

 


Được cho. Có phải của tụi mày đếch đâu?

 


- Đừng có nhờn với tao.
- Được thôi Tí Hon.

 


Nếm thử đi.

 


- Mày nghĩ mày là đếch ai hả?
- Tony!

 


Mày làm tốn thời gian của tao
thì tao sẽ giết con mẹ mày luôn, hiểu chứ?

 


- Tony, buông ra đi!
- Cậu ta đâu?

 


Cậu ta ngồi xin tiền ở BART
từ vài tuần trước.

 


- Lần cuối mày nhìn thấy cậu ta là khi nào?
- Hôm qua, ở phố Tàu.

 


- Mẹ kiếp.
- Đây là áo của bạn tao.

 


- Tony nhanh, nhanh đi thôi. Đi thôi.
- Gì chứ?

 


- Cậu học mấy thứ đó ở đâu hả?
- Cầm cái áo đi.

 


Khoan, khoan, khoan. Tớ nghĩ cậu ta kia kìa.

 


- Chúa ơi không thể nào.
- Justin.

 


Khoan đã Justin. Khốn thật.

 


Đệt mợ.

 


Lũ oắt hư hỏng kia.

 


Tao đã nói với chúng mày bao nhiêu lần rồi?

 


Dám hút chích trong hẻm của tao.
Đây là tài sản riêng!

 


Tao sẽ báo cảnh sát.

 


Justin. Justin! Jessica muốn cậu trở về.

 


- Đệt mẹ cậu.
- Tớ nói thật đấy.

 


- Tớ mới nói chuyện với cậu ấy hôm qua.
- Cô ấy ghét tớ, hiểu không?

 


Không hề đâu, cậu ấy muốn cậu trở lại.

 


Tớ sẽ mặc xác các cậu
nếu cả hai thằng không lên xe ngay bây giờ.

 


Chào buổi chiều.

 


Cô Walker, tôi là Kevin Porter
của trường Trung học Liberty.

 


Tôi biết anh là ai,
chỉ là không biết anh còn đến tận nhà thôi.

 


Tôi muốn nói chuyện với cô về con trai cô

 


và sự đối xử của thằng bé
với các nữ sinh trường Liberty.

 


Chồng tôi không có nhà.

 


Được rồi.

 


Anh vào đi.

 


- Tôi lấy gì cho anh uống nhé?
- Cảm ơn nhưng không cần đâu.

 


Tớ có để lại vài tin nhắn ở nhà cậu,

 


cho đến khi mẹ cậu nhấc máy và bảo tớ đừng gọi đến nữa. Nên là...

 


dù sao thì...

 


mong là tớ tìm được cậu.

 


Và tớ sẽ không gọi đến nữa đâu.

 


Ý tớ là có thể tớ vẫn sẽ gọi đến.
Khả năng là tớ sẽ gọi.

 


Được rồi. Tạm biệt.

 


Theo kinh nghiệm của tớ,
một đứa con gái không điện lại cho cậu,

 


- chứng tỏ cậu ta không muốn nói chuyện với cậu.
- Thật sao?

 


Cậu muốn nói chuyện với tớ về kinh nghiệm cơ à?

 


Nghe này, tớ chỉ muốn nói Skye Miller là một kẻ lập dị.

 


Cậu ta điên rồi.

 


Cậu ta...?

 


Tớ nghĩ cậu nên ngừng nói nhảm đi.

 


Tốt. Cậu còn sống.

 


Uống đi.

 


- Không có gì.
- Ăn xong cậu sẽ thấy khá hơn thôi.

 


- Tắm xong nữa.
- Đệt mợ!

 


Mẹ cậu vẫn ở chỗ cũ chứ?

 


- Tớ không thể quay lại đó.
- Sao cơ? Vì sao?

 


Tớ trộm tiền của tên bạn trai bà ấy trước khi bỏ đi.

 


Nếu hắn biết tớ ở đấy, hắn giết tớ mất.

 


Vậy giờ mình làm gì với cậu ta đây?

 


Tình bạn là thứ rất phức tạp,

 


nhất là giữa tụi con gái.

 


Và nó còn trở nên phức tạp hơn
khi có một tên con trai xen vào.

 


Nhưng cháu có thể nói với mọi người một điều.

 


Hannah bây giờ nhìn như phiên bản da trắng độc thân ấy.

 


Cháu đổ lỗi cho tên con trai nhiều hơn cho Hannah.

 


Một trong hai đứa là da nâu thì nhìn có khác không?

 


- Cứ kệ cậu ta. Tớ luôn làm vậy.
- Ối chà.

 


- Cậu ta đến rồi.
- Chúc may mắn.

 


Đám đểu này.

 


- Chào.
- Chào.

 


Vậy...

 


- Đêm hôm đó cậu say quá hả?
- Ai rồi cũng thế thôi.

 


Jeff Atkins chết tiệt,
không thể tin được cậu ta làm như thế.

 


Ừ, có lẽ còn có một câu chuyện đằng sau chăng?

 


Ý cậu là sao?

 


Chỉ là...

 


Nghe này Jess,

 


tớ đã nhìn thấy gì đó

 


- khi cậu và Justin vào trong...
- Chúa ơi, Hannah, đến mức ấy sao?

 


Đầu tiên là Alex, giờ là Justin?
Nghe này, tớ xin lỗi, được chứ?

 


Xin lỗi vì tớ có thể hẹn hò với Justin còn cậu thì không.

 


Đó không phải lỗi của tớ, cậu hiểu chứ?

 


- Tớ...
- Chúa ơi, tiệc tùng mệt quá.

 


Ừ, mệt thật.

 


- Jeff điên mất rồi.
- Phải, tất cả chúng ta đều điên.

 


- Nhưng Jeff và tớ đã có một đêm tuyệt vời.
- Ừ...

 


- Cậu đang nói...?
- Hannah, đủ rồi, được chứ?

 


Cậu để tụi tớ hạnh phúc được không?
Đừng cư xử như một con khốn.

 


Ừ, được rồi. Xin lỗi.

 


Có rất nhiều cách để tụi con trai làm cánh con gái đau lòng.

 


Và một vài trong số đó... là do chúng ta cho phép.

 


Clay.

 


Bố mẹ muốn nói chuyện với con một chút.
Ra ngoài nhé.

 


Con ra ngay.

 


Trời ạ.

 


Clay...

 


Bố mẹ nhận ra rằng...

 


phần lớn tụi trẻ, rất nhiều ở tuổi con
thuộc khu này đã có xe.

 


Dù phương tiện công cộng ở đây rất tuyệt,

 


bố mẹ cũng nhận ra rằng việc đạp xe
trên đường cao tốc sẽ không an toàn bằng

 


lái xe.

 


- Không đời nào, của con sao?
- Nó...

 


- Nghe vô lý quá.
- Chính xác.

 


Bố mẹ muốn con biết rằng bố mẹ tin con, Clay...

 


để con làm những việc đúng đắn, để trưởng thành,
để đưa ra những lựa chọn sáng suốt,

 


và để bố mẹ được bước vào
cuộc sống của con khi thích hợp.

 


Vâng. Vâng. 100%.
Con xin hứa.

 


Mặc dù lẻn ra ngoài bằng xe Prius thì dễ lắm.
Chúng chạy êm ru.

 


Con sẽ không lẻn ra ngoài nữa,
cũng không giữ bí mật riêng nữa. Con hứa.

 


Phát ra tiếng động là cả hai cùng chết.

 


Đúng rồi, chúng ta nối nó với kíp nổ.

 


- Rồi, cứ thế... nhẹ thôi... được rồi.
- Ôi đệt.

 


- Nó sẽ phản ứng như vậy sao?
- Ừ đúng rồi.

 


Cháu nghĩ những kiểu bạn mà một người có

 


cũng nói lên rất nhiều về con người người ấy.

 


Ôi vãi chưởng.

 


Không cứ làm đi. Mẹ kiếp, mẹ kiếp.

 


- Chào, hai người đang làm gì thế?
- Chúa ơi, đi ra!

 


Bọn anh đang thí nghiệm bài tập khoa học.

 


- Em giúp được không?
- Đi ra.

 


Nếu Tyler bảo em ra, em sẽ ra.

 


Em, em, em...

 


Nhanh!

 


Được rồi, bọn đểu.

 


Đóng cái cửa lại.

 


Và Hannah là một người bạn thật sự.

 


Cậu ấy tốt hơn những gì cháu xứng đáng.

 


Tất cả chúng ta đều muốn trở nên mạnh mẽ.

 


Chúng ta đều muốn trở thành người mà
xứng đáng có những người bạn tốt.

 


Nhưng cháu nghĩ, đến cuối cùng,

 


chẳng có ai mạnh mẽ được như mình hằng muốn.

 


- Editor: Đoàn Duy Tùng
- Translator: Rồng, Phương Anh, Tuấn Anh

 


Để tìm kiếm sự giúp đỡ,

 


hãy truy cập 13reasonswhy.info.

 


Bản Việt hóa thực hiện bởi Thế Giới Dịch Thuật
FB.com/Wtranz - Wtranz@hotmail.com